Hắn
vừa đi vừa tụt. Bao giờ cũng thế, cứ lá cải, vãi cả lều xong là hắn tụt. Bắt
đầu tụt khoe với giời . Hô hồ ! Có hề gì ? Giời có của riêng nhà nào ? Giời
biết cái giống gì mà quan tâm? Rồi hắn tụt áo sơ mi . Thế cũng
chẳng sao: áo sơ mi là cái thá gì, mà là cái thá gì tức là chẳng là cái đinh rỉ
gì, đứa trẻ ranh nó còn tụt được . Tức mình hắn tụt ngay …cái mũ bảo hiểm .
Nhưng cả phố xá xa hoa ai cũng nhủ, "Chắc nó bị điên, đi bộ mà đội mũ bảo
hiểm, hóa ra “trời không mưa cũng mặc áo mưa” à, mình không có điên,
nhá" ! Thế nên, không ai lên tiếng cả . Tức thật! Ồ! Thế này thì tức thật!
Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn phải tụt cha đứa nào không tụt nhau với hắn.
Nhưng cũng không ai ra tụt. Mẹ kiếp! Thế thì có phí lá cải, phí vãi cả lều, phí
tụt không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào đầu têu ra cái
sự tụt rồi nó khiến hắn đến nông nỗi này ? A ha! Phải đấy, hắn cứ thế mà chửi,
hắn chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra cái sự tụt, đẻ ra cái thằng, cái con thích thì
tụt! Hắn nghiến răng vào mà chửi cái đứa đã đẻ ra thích thì tụt . Nhưng mà biết
đứa nào đã đẻ ra thích thì tụt khi mà động một tí thì lá cải với vãi cả lều ?
Có lá cải mà biết ! Có vãi cải lều mà biết! Hắn không biết, cả phố phường cũng
tiệt không ai biết...
Ô
hô ! Đúng lúc hắn sắp tụt sạch, để lộ ra cái ấy (**), rồi tính bài lăn ra đành
đạch thì thị tới. Thị vắt vẻo lại. Mắt lồi ra. Mồm ngoác lại ! Toàn
thân thị bị đóng đanh, như dán chặt vào cái tụt của hắn…Chết chửa ! Ô hay ! Thế
này thì không chịu được nữa rồi. Thế này thì bực quá rồi, nhá ! Làm như sự
thích thì tụt là của riêng lò nhà hắn đấy ! Thị cũng tụt cho hắn biết ngay, nhá
! Để cho hắn biết rằng, tụt không phải độc quyền của đờn ông hay đờn bà, ông
già hay bà trẻ, người vui vẻ hay kẻ âu sầu, người có đồ nghề giấu mãi đâu đâu lẫn
người nẫn nẫn đào mận như Chần Enny hay Tóp Thủy hay Chàn Thành Sàn, Ngô Tiến
Đoàn – Zai vương…Nhanh như lá cải, thị banh ngang, thị tụt dọc, và cũng để
lộ….cái ấy (**). Banh xong, tụt tiệt, thị cảm thấy khúc ruột lạ lùng như làm
xong việc thiện. “Cứ thế này thì thích nhẩy “ ! Thị nháy mắt với hắn trong niềm
đồng xinh cộng đẹp. Thế là không biết từ đâu, ùn ùn các hướng, dân xa hoa phố
xá bu lại. Thôi xong, tụt đã thành mốt, thành cơn kích động, lây lan thành
phong trào, loang thành dịch, ai không tụt là lỗi thời, là lạc hậu, là nhà quê
một cục cộng hai cục, là…là…vi phạm thuần tục mỹ phong, là thứ lá cải, là vãi
cả lều…Một gã nổi cơn tụt, tiếp theo một thị cũng hứng cơn…Rồi ào ào dân tình
hưởng ứng. Chẳng mấy chốc cả phố phường đã tụt sạch, tụt tiệt và đều để lộ…cái
ấy (**), trong cơn rền rĩ nói cười. Loáng cái, tuyến đường sạch đẹp ngồn ngộn
những thứ của nợ lằng nhằng…
Hắn
và thị cười chân thiện mỹ rồi dắt tay nhau đi…Từ đó, hắn và thị được tôn làm tổ
sư thích thì tụt.
Thế
là từ đó, thích thì tụt đã thành huyền thoại. Thế nhưng bây giờ tổ sư thích thì
tụt sống lại chắc cũng phải chào thua vì hậu sinh khả úy lẫn khả ố, vì
thích thì tụt đã thành một…nghề để nhiều kẻ đánh đu…Nơi nơi, người ta tranh
nhau tụt, đua nhau kể chuyện thích thì tụt như có thời gian từng lá cải, từng
vãi cả lều với lộ hàng, Quạ Đen, Vàng Chim, Ha Ho, Ha Tang…
(*)
Nhái theo clip quảng cáo của Vietnam Mobile (hình như trước đây là HT mobile)
và cháu xin lỗi nhà văn Nam Cao. :-)
(**)
Cái ấy là cái nào thì hỏi Vietnam Mobile. :-)
ảnh: mạng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét